Động Tâm

Thiệt cái mà là tình, tui muốn tu chị Sáu biết rồi đó heng, mà có tu nổi đâu, bà ngoại tui dậy tui hoài, tu chùa tu miễu không bằng tu tại gia, tu chợ, tu đời! Mèn ơi hễ sống trong tiếng kinh tiếng kệ, sống giữa mấy ông tượng đâu cần chi tu, đâu cần chi dằn ba thứ lục phủ ngũ tạng, ý tui muốn nói là từ cái nguồn lục phủ ngũ tạng này nó mới sanh ba cái hỉ nộ ái ố, thất tình lục dục.

Chị Sáu đừng cười tui nói chữ – không có tim gan phèo phổi tì vị lấy chi để cái nhục thể biết hó hé giận người này ghét người kia, yêu thương rối rắm, thèm muốn không cùng không tận chớ hả.

Người ta nói, dĩ nhiên, không phải tui à nha, vị là cái biển chứa đồ ăn, người ngoài bắc kêu nó là “bể chứa” hễ chị nghe quảng cáo thuốc đông y dược là chị nghe chữ tì chữ vị, chị khơi khơi gọi nó là cái bao tử cái lá lách, nghe không có sang, không có y học cổ truyền không có chứng tỏ chị có đọc sách.  Để tui trả bài cho chị sợ heng, trong sách cổ người ta viết vầy nè:

Vị được  mô tả là một cơ quan rỗng, trên tiếp với thực quản, dưới thông với tiểu trường, miệng trên gọi là “bí môn”, miệng dưới gọi là “u môn”. Bí  môn còn gọi là “thượng quản”, u môn còn gọi là “hạ quản”, cả ba vùng gọi là “vị quản”. Thức ăn từ miệng qua thực quản rồi vào vị, được vị làm chín nhừ, cho nên vị gọi là “đại thượng”, là cái kho lớn, cái “bể chứa đồ ăn”.

Tỳ là một cơ quan đặt nằm bên trái của vị, có chức năng hấp thu và vận chuyển chất dinh dưỡng, được gọi là có công năng vận hóa. Tỳ và vị hợp tác với nhau để hoàn thành chức năng tiêu hóa, hấp thu thức ăn và chuyển vận chất dinh dưỡng. Tỳ vị được quy nạp theo hành “Thổ” trong hệ thống ngũ hành Kim – Mộc Thủy Hỏa Thổ của triết học cổ đại phương đông.

“Thổ” là mẹ đẻ ra vạn vật cũng giống như tỳ vị có chức năng hấp thu, chuyển vận chất dinh dưỡng để nuôi các bộ phận khác trong cơ thể. (Trích sách trên trời!) Đọc tiếp “Động Tâm”

Khúc Giao Mùa

Tháng ba, 2011. Những cơn bão từ đại dương thổi vào, lá hoa tơi tả trước sân – tiếng những hạt mưa hắt vào khung kính – con đường trước nhà thẫm mưa – tôi hát bài hát từ trên trời rớt xuống – người nhạc sĩ sống trong lòng Paris sao nhìn thấy cảnh trí nơi tôi ở miền bắc California, để khẩy tiếng đàn – cám ơn nhạc sĩ Ngô Càn Chiếu đã cho tôi thưởng thức làn điệu nhẹ nhàng, cám ơn anh cho tôi âm điệu du dương để cất tiếng theo mưa.

Bài nhạc này tôi nghe có đoạn giống nhạc nền trong phim Đại Hàn Boys Before Flowers

Con đường đi qua
Trời chiều mây xám trôi lững lờ
Bao niềm phôi pha
Mùa xuân quay bước đi không ngờ
Mùa đi mau quá
Miên man con phố buồn chơ vơ
Theo bao mây gió về giăng tơ
Hắt hiu bên đời
Lưa thưa lối cũ nay vắng người
Mây đang giăng kín che khắp trời
Tiếng mưa rơi
Khúc giao mùa Đọc tiếp “Khúc Giao Mùa”

Vỗ Cánh Chim Bay

Thành Kính tưởng nhớ nhạc sĩ Nguyễn Đức Quang – anh đã bay vào cõi hư vô sáng ngày 27 tháng 3 năm 2011 .

Thành Kính Phân Ưu


Vỗ Cánh Chim Bay, một bài hát của nhạc sĩ Nguyễn Đức Quang, người xây dựng phong trào Du Ca cuối thập 70, những bài hát tiêu biểu của nhạc sĩ, ai sống thời sinh viên học sinh thuở ấy, hẳn cũng một lần nghêu ngao hát:
“Ta như nước dâng dâng tràn có bao giờ tàn, đường dài ngút ngàn chỉ một trận cười vang vang – lê sau bàn chân . . .” Việt Nam Quê Hương Ngạo Nghễ
Có trong các phong trào Hướng Đạo – Nghĩa Sinh, các buổi sinh hoạt liên trường thế nào cũng ca vang: “Cùng đi lay Trường Sơn – Cùng đi xoay Hoành Sơn – Cùng đi biến rừng hoang ra lúa thơm – Vượt khơi ra đảo xa, Lướt ngàn nước sông nhà – Ta đắp bồi cho Mẹ Cha . . .” Về Với Mẹ Cha. Đọc tiếp “Vỗ Cánh Chim Bay”

Hy Vọng

“Còn mùng còn Tết” – “Tháng Giêng là tháng ăn chơi – tháng hai trồng đậu – tháng ba trồng cà – tháng tư thì đậu đã già – ta đi ta hái về nhà phơi khô – tháng tư đi tậu trâu cầy – để ta sắp sửa làm mùa tháng năm!”
Nên cuối tuần đã qua, các hội chợ đã đóng cửa mà Xuân còn đung đưa trên những cánh hoa nở vội những ngày thời tiết bỗng nắng bỗng ấm không ngờ. Tàn đông mà nhiệt độ mấp mé 70 độ F gần 25 độ C, cơn gió thổi bay tung tóc, tung tà áo dài, những chùm bóng đủ màu nhảy múa, những chiếc xe đẩy em bé gương mặt cha mẹ rạng rỡ, tiếng trống múa lân, tiếng loa phóng thanh vang vang, nơi thì quảng cáo chỗ gọi số lô tô, người người chào nhau í ới, những lời chúc lập đi lập lại mãi không nhàm, sức khỏe thịnh vượng an khang – thêm tình thêm lộc thêm tuổi thọ. Đôi mắt lúng liếng vui, đôi môi đỏ mọng nụ xuân xinh, mùi thịt nướng, góc bán thức ăn gọi mời, người ngồi người đứng xem văn nghệ, giọng người xướng ngôn viên, hoạt náo viên “Trời thương dân Việt ăn Tết xứ người cho những ngày Xuân ấm!” đi đến đâu cũng đông đảo, nhà nhà đi thưởng xuân, các cháu bé xúng xính áo dài, đội khăn đóng vài cháu mặc quốc phục hòa hợp Việt Nam – Trung Quốc, cái nón gấm có gắn đuôi tóc tết bím, ghé hỏi thăm mua ở đâu, mẹ cháu vui vẻ trả lời, ông bà bạn về Việt Nam chơi mang sang cho – con nít mau lớn mới cho vài tháng trước nay đã chật! Vé máy bay về thăm quê nhà cũng được làm thành giải thưởng cho người mua vé vào cửa hội chợ thưởng Xuân, khác với mươi năm trước, không ai nói nhắc đến chuyện về xứ một cách công khai vì “đã đi tị nạn còn về lại là sao kia chứ?” Tuần này, mùng 10 tháng giêng sẽ có đốt pháo múa lân tại chợ Ocean, tuần sau nữa, vào ngày 20 tháng hai, 18 tháng giêng Tân Mão, sẽ có diễn hành của cộng đồng Việt Nam tại đường Market, không khí Xuân sẽ còn lưu luyến dù đã hết mùng. Đọc tiếp “Hy Vọng”

Bánh Choux à la Cremè


Vỏ bánh

1 chén bột mì gần bằng 150 gr (unbleach for bread machine)
1 chén nước (có thể dùng 1/2 chén sữa tươi, 1/2 chén nước)
1/2 chén bơ = một thỏi bơ = 113 gr
1/4 muỗng cafe muối.
4 trứng gà nhỏ dưới 70 gr một trứng

• 1/2 cup butter
• 1 cup water
• 1/4 teaspoon salt
• 1 cup all-purpose flour
• 4 eggs
Đọc tiếp “Bánh Choux à la Cremè”

Lễ Tạ Ơn 2010

thanksgiving
Vài hôm nay cơn bão từ đại dương ghé vào đất liền, mùa lễ Tạ Ơn đến, các chú gà trong các trang trại đã được đóng thùng gởi đến mọi nơi. Người người nhớ đến việc Tạ Ơn nhau trong không khí se lạnh mùa Đông đang đến.
Năm 1991, người hưởng chương trình trợ giúp học nghề, vừa từ xứ nhiệt đới đến định cư được nhà trường cho một phiếu nhận quà, những món quà đủ để bầy biện trên chiếc bàn ăn có mười hai chiếc ghế, con gà tây đã làm sẵn sạch sẽ to hơn mười hai ký, các loại hộp nhiều màu sắc, đựng đủ mọi thứ chỉ việc theo cách chỉ dẫn nấu hay nướng là có các món để ăn kèm với thịt gà tây. Sống ở Mỹ gần hai mươi năm rồi, mới biết rõ một bữa tiệc truyền thống của người Hoa Kỳ, bên cạnh con gà tây nướng vàng là đậu ve luộc, khoai tây tán, khoai lang nướng có những hạt dẻ trang trí bên trên, dĩa cranberry –màu huyết dụ, bánh mì ngọt nho nhỏ bằng nắm tay và chiếc bánh bí đỏ nướng thơm lừng mùi quế. Phải gần hai mươi năm mới biết cách ăn sao cho ngon, ăn thế nào cho đúng, lần đầu nhận một túi to, nhìn con gà đông lạnh, để qua đêm trong tủ lạnh cũng chưa tan hết đá, lúng túng không biết phải làm gì, khi ấy chưa có Google để tìm công thức nấu nướng, nên thản nhiên ướp gà kiểu “lung tung” chặt con gà ra thành bốn năm miếng, với sự góp sức của chồng và con, cũng cho tỏi, đường muối ướp trước khi bỏ vào lò nướng, hồi hộp đợi chờ xem con gà có ra hình thể chi không? Kể về tâm trạng không dễ tị nào cả, đang từ một nơi phải lo lắng tìm thức ăn, cái mặc, đến một nơi tràn trề đủ mọi thứ, vừa sang Mỹ đã có bao nhiêu quần áo được cho để mặc, thức ăn thì vào chợ ngắm thôi đã đủ đã cơn thèm, con đụng hết gói kẹo này đến hộp bánh khác, đụng thôi không dám đòi mua. Đọc tiếp “Lễ Tạ Ơn 2010”

Một Đêm Thu

Thứ bảy 13 tháng 11, hơn 250 người đến với nhau trong một tối mùa thu se lạnh, cái lạnh đủ để ngồi sát cạnh nhau trong không gian thân tình ấm cúng tại nhà hàng Ta, thuộc thành phố hiền hòa Milpitas có nghĩa là Cánh Đồng Bắp, để cùng nhau biết về Nhóm Việt Học, của giáo
sư tiến sĩ Trương Bổn Tài cùng nghe những sáng tác mới của Câu Lạc Bộ Âm Nhạc. Đọc tiếp “Một Đêm Thu”

Cao Xuân Huy – vài mẩu chuyện

Cùng tên Cao Xuân Huy, nhưng không là giáo sư triết học Phương Đông sanh năm 1900 – mất năm 1983, anh là Cao Xuân Huy của Tháng Ba Gẫy Súng và Vài Mẩu Chuyện.

Nhiều người đã đọc Tháng Ba Gẫy Súng, tất cả các anh đã từng khoác màu áo rằn ri, tất cả các anh đã từng được gọi “lính bốn chữ” đã từng so hàng trong binh chủng Thủy Quân Lục Chiến đều đọc Tháng Ba Gẫy Súng – nhắc đến tháng ba gẫy súng là biết ngay nhớ ngay đến trận triệt thoái cuối cùng, nghĩ ngay đến lần rút quân từ quân khu I buồn thảm và nghĩ ngay đến người kể lại giúp mình: trung úy đại đội phó, tiểu đoàn 4 Kình Ngư, Thủy Quân Lục Chiến Cao Xuân Huy.
Đọc tiếp “Cao Xuân Huy – vài mẩu chuyện”

Linh Hồn Tháng 11

Hallo_bidoCả một nghĩa trang đầy người, vị chủ tế dâng lễ tại bàn thánh làm bằng đá , được đặt tại một nơi gần như là trung tâm, những ngôi mộ lung linh nến hoa, hình ảnh trong trí nhớ không buồn bã chỉ là một đoạn phim quay chậm cho ngày 1 tháng 11, ngày lễ Các Thánh.
Thuở ấy lễ Các Thánh rất quan trọng trong gia đình tôi, ngay sau khi mãn tang ông Ngoại, Mẹ tôi mất vì tai nạn xe. Nghĩa trang họ đạo Huyện Sĩ rất cổ xưa, nơi Mẹ tôi nằm yên ắng dưới tán lá xanh gần kề bên nhà của người chăm sóc nghĩa trang. Ngày ấy nghĩa trang là nơi được tôn trọng – đôi khi còn là nơi bị e dè sợ hãi không dám đến gần, nếu không phải ghé vào thăm nom mộ phần người thân thuộc.
Sau khi Mẹ mất, chúng tôi được theo Bố đi dự lễ Các Thánh tại nghĩa trang, mỗi lần đi như thế là một lần tôi lớn hơn, để ý đến thánh lễ nhiều hơn, các nghi lễ các bài đọc và suy ngẫm về sự mất đi nguồn thương yêu đùm bọc một sớm một chiều. Lúc ấy tâm hồn tôi còn đau đớn lắm, nhớ Mẹ khóc hoài dù đã hơn tuổi trăng tròn. Đọc tiếp “Linh Hồn Tháng 11”

MỜ A. . . MA

Mười cô con gái có chín cô thích xem bói và mười cô sợ ma, nhiều cuộc tình khởi đi từ hai sự sợ hãi này, các anh chỉ cần đọc sách xem chỉ tay để biết đường tình ái, đường hôn nhân, đường tử tức, đường tài lộc đường học vấn và nhất là có chút khoa ăn nói là “đường tình ái” của anh chàng thênh thang ngay. Chuyện sợ ma thì cần có công chờ đợi có ngày (mời) nàng đi cine. Cần lựa loại phim có vài đoạn hồi hộp ma quái chen tình cảm lãng mạng, vài pha li kỳ kiểu như Dracula đẹp trai hẹn hò cùng người đẹp, hôn nàng say đắm để nàng mê man, tiếp đó là ghé răng cắn vào cổ hút máu. Tỉ lệ sáu đến bảy mươi phần trăm nàng rú lên ôm mặt, ngay cả ôm choàng lấy người bên cạnh, bất chiến tự dưng thành, cái thuở nam nữ thọ thọ bất thân, nắm được tay đã đạt tám mươi phần trăm được hôn, đằng này được ôm thì hơn trăm phần có cau trầu dính dáng đến!
Thôi chết lại đang kể chuyện xưa tích cũ, thời nay đâu có việc này nữa, ngay tại Việt Nam bây giờ thanh niên thiếu nữ đã xé toang hoác mọi biên giới ngăn cản việc giao thiệp mật thiết giữa nam và nữ, nhất là cha mẹ ngày nay cũng đã khác ngày xưa, sự giáo dục con cái hơn năm mươi phần trăm “nhờ Trời!” Đọc tiếp “MỜ A. . . MA”