Hy Vọng

“Còn mùng còn Tết” – “Tháng Giêng là tháng ăn chơi – tháng hai trồng đậu – tháng ba trồng cà – tháng tư thì đậu đã già – ta đi ta hái về nhà phơi khô – tháng tư đi tậu trâu cầy – để ta sắp sửa làm mùa tháng năm!”
Nên cuối tuần đã qua, các hội chợ đã đóng cửa mà Xuân còn đung đưa trên những cánh hoa nở vội những ngày thời tiết bỗng nắng bỗng ấm không ngờ. Tàn đông mà nhiệt độ mấp mé 70 độ F gần 25 độ C, cơn gió thổi bay tung tóc, tung tà áo dài, những chùm bóng đủ màu nhảy múa, những chiếc xe đẩy em bé gương mặt cha mẹ rạng rỡ, tiếng trống múa lân, tiếng loa phóng thanh vang vang, nơi thì quảng cáo chỗ gọi số lô tô, người người chào nhau í ới, những lời chúc lập đi lập lại mãi không nhàm, sức khỏe thịnh vượng an khang – thêm tình thêm lộc thêm tuổi thọ. Đôi mắt lúng liếng vui, đôi môi đỏ mọng nụ xuân xinh, mùi thịt nướng, góc bán thức ăn gọi mời, người ngồi người đứng xem văn nghệ, giọng người xướng ngôn viên, hoạt náo viên “Trời thương dân Việt ăn Tết xứ người cho những ngày Xuân ấm!” đi đến đâu cũng đông đảo, nhà nhà đi thưởng xuân, các cháu bé xúng xính áo dài, đội khăn đóng vài cháu mặc quốc phục hòa hợp Việt Nam – Trung Quốc, cái nón gấm có gắn đuôi tóc tết bím, ghé hỏi thăm mua ở đâu, mẹ cháu vui vẻ trả lời, ông bà bạn về Việt Nam chơi mang sang cho – con nít mau lớn mới cho vài tháng trước nay đã chật! Vé máy bay về thăm quê nhà cũng được làm thành giải thưởng cho người mua vé vào cửa hội chợ thưởng Xuân, khác với mươi năm trước, không ai nói nhắc đến chuyện về xứ một cách công khai vì “đã đi tị nạn còn về lại là sao kia chứ?” Tuần này, mùng 10 tháng giêng sẽ có đốt pháo múa lân tại chợ Ocean, tuần sau nữa, vào ngày 20 tháng hai, 18 tháng giêng Tân Mão, sẽ có diễn hành của cộng đồng Việt Nam tại đường Market, không khí Xuân sẽ còn lưu luyến dù đã hết mùng.
Xuân! Với những câu chúc tụng lẫn nhau khiến con người nuôi niềm hy vọng, nhắc nhở nhau hy vọng thêm nữa, người ta có câu: “Sống mà không còn hy vọng thì sống làm gì!” hy vọng chồng vợ ngày càng hiểu nhau thêm, hy vọng tình yêu mỗi năm thêm bền vững, hy vọng công ăn việc làm suông sẻ, hy vọng con cái thành tài, hy vọng cháu chắt biết thương yêu giúp đỡ ông bà, xa hơn nữa hy vọng quốc gia sở tại thoát cơn suy thoái trầm kha, thế giới thay đổi theo chiều hướng mới các ông Pharaol cuối cùng biết phải biết trái với dân chúng thời đại bây giờ, tin tức truyền nhau trên facebook, không phải là thời khắc chữ trên đá, viết chữ trên da nhờ chim trời, nhờ lạc đà lừa ngựa truyền đi, mà đè đầu cưỡi cổ dân chúng bắt đóng tiền hối lộ cho mọi sinh hoạt rất đời thường.
Thứ hai này, lễ Tình Yêu lại đến, trong tim mỗi người có riêng một ngày lễ tình yêu, có riêng một nhân dáng tình nhân, ngay cả các cụ cũng bị lao xao lây vì các con các cháu lăng xăng, đến nỗi có cụ gắt lên: “Tao với ông mày có lễ liếc chi mà đầu bạc răng long, cứ hoa hòe hoa sói mà bỏ nhau nhặng xị!”
Hình ảnh thuở xưa khi đi xem hát ngày xuân, bích chương quảng cáo thường vẽ hai khuôn mặt, một khóc một cười, nay ít thấy nữa! Đến một độ tuổi nào đó hình như người ta nối nhập hai mặt khóc cười này vào với nhau, nghe lời chúc hy vọng an khang mạnh khỏe lại thấy ẩn hiện thất vọng bất hạnh yếu đau – người chấp nhận thì: “vui lúc nào hay lúc ấy” người không chịu chấp nhận: “sống vầy sống làm chi, chết cho xong”
Chết sống không trong bàn tay của mình, hình như được đặt để vào bàn tay của thượng đế. Không biết có bị dông bị xui gì khi đầu năm đi đám ma không? Con bé mười chín tuổi đầu, sức sống đang ngồn ngộn tràn dâng, bị cái chết tự hủy của anh chàng bạn học cùng tuổi cùng trường high school sweetheart ám ảnh– vì mình tuyên bố nghỉ chơi gây ra, cũng nối gót theo tự hủy chính mình. Người ngoại quốc không tin dị đoan, không nghĩ đến việc Jason trở về kéo theo Christine cho có bạn phía bên kia thế giới, họ chỉ đấm ngực ân hận đã không mang Christine đến bác sĩ tâm lý ngay để được khuyên nhủ giải tỏa nỗi ân hận “giết người” của tòa án lương tâm. Hai cái chết vì tình không thể đổ lỗi cho các thiên tình sử mơ màng trong phim ảnh sách vở mà chỉ có thể giải thích vì nỗi tuyệt vọng nhất thời, nỗi cô đơn bị mất mát nhất thời.
Cùng một lúc, có bao cụ già đau đớn yếu đuối sống nhờ vào thuốc giảm cao máu, thuốc cân bằng lượng đường, thuốc giảm đau, thuốc . . . thuốc, người còn trí nhớ kẻ đã hôn mê không còn sức chẳng còn lý trí để nghĩ ra quyết định gì cho cái thân thể rục rã của mình, tình yêu thương gia đình sự bảo bọc chăm nom chẳng còn là mối giây níu kéo hơi thở ngày càng mệt mỏi của các cụ.
Trong một góc sâu thẩm của mỗi con người còn thở, còn yêu thương thế gian ngày càng có nhiều điên dại, hy vọng luôn nẩy mầm dù mặt đất bị tuyết phủ dầy, dù nỗi tuyệt vọng đôi lần xuất hiện trong tình trường, trong công ăn việc làm, những điều bất như ý mỗi ngày mỗi gặp nhưng bao bọc chung quan là nguồn yêu thương khôn cùng liên đới từ những mối liên hệ gia đình xã hội. Tôn giáo góp phần không nhỏ tạo nên niềm hy vọng – mảng trời xanh mây trắng lãng đãng trôi sau những ngày bão giông là phần hy vọng rất dễ tìm.

Trả lời

Điền thông tin vào ô dưới đây hoặc nhấn vào một biểu tượng để đăng nhập:

WordPress.com Logo

Bạn đang bình luận bằng tài khoản WordPress.com Đăng xuất /  Thay đổi )

Facebook photo

Bạn đang bình luận bằng tài khoản Facebook Đăng xuất /  Thay đổi )

Connecting to %s

%d người thích bài này: