– Hôm qua, lại đến Oak Hill tiễn thêm một người nũa – Hoa nến nhang thơm – người nằm thiêm thiếp không biết có còn nghe tiếng bạn bè lao xao chung quanh. “Nó không chết chẳng bao giờ thấy mặt của mày!”
Có nhừng người bạn bỗng dưng biến mất đi, chỉ khi nao có tiệc biệt ly mới xuất hiện.
Đường đời một đoạn có nhau, rồi chẳng thấy nhau, có lúc giận hờn có khi không còn thích thú – nhưng giờ cuối đến để “Nó biết” vẫn thương quý nhau. Ai mà không quý anh được chứ! Người cựu sinh viên sĩ quan khóa 21 trường Võ Bị Quốc Gia Đà Lạt – Việt Nam.
– Hai lần đạn xuyên qua thân thể – một ngay ngực – một khắp tay chân! Không chết – Trong tù bệnh trầm kha! Không chết, nay ra đi ở lứa tuổi được xem là còn trẻ, mới có hơn 70 chút xíu! Già trẻ bây giờ không biết phải định bằng con số nào.
– Anh ra đi ai cũng tiếc, người hiền lành tử tế – dù là lính áo rằn dữ dội – “Càng biết võ càng hiền!” Người ta có câu như thế. Lính bốn chữ nghe tên “Rô-Be Lửa” Nguyễn Xuân Phúc là trầm trồ người chỉ huy tài ba, hết lòng yêu thương lính thuộc quyền, vậy đó mà anh lại được Rô – Be Lửa tôn trọng từng ý kiến từng đề nghị trong những cuộc hành quân.
– Hai cô con gái không hiểu tại sao đám tang của bố, lại có màu áo Thủy Quân Lục Chiến nhiều thế, lúc còn sống, các bác các chú ghé nhà đâu có đông như vậy? từ ngày Mẹ mất sau khi có thêm cô gái út, sau khi bố vượt biển đoàn tụ được cùng hai Mẹ con trên đất Mỹ, vùng Thung Lũng Hoa Vàng, gà trống nuôi con, không tục huyền dù bạn bè đôi lần làm mai làm mối. Hình ảnh oai phong, nét mặt hiền từ ai gặp cũng suýt xoa:”Còn phong độ quá!” Lại nhớ đến Đồ Sơn hơn ba mươi năm nuôi vợ, bây giờ Sói Biển Minh Châu ngồi xe lăn, mỗi tuần vẫn ra nghĩa trang thăm mộ vợ. Ai bảo lính áo rằn không thủy chung?
– Căn phòng của nhà quàn không rộng đủ để các anh làm nghi lễ tiễn biệt, người đồng đội năm xưa, người đồng đội đáng lẽ đã được an táng trước đây 40 năm với lá Quốc Kỳ phủ trên hòm gỗ, những người lính năm xưa nay đã già, bước đi không còn mạnh mẽ, bộ quân phục xưa thơm mùi băng phiến, hòa mùi nhang thơm nghi ngút, mùi hoa tươi, họ cùng nhau ngậm ngùi trải lá Quốc Kỳ lên quan tài của Anh.
– Có nhiều vị tướng tá ngậm ngùi: “Đã lưu vong không đủ tư cách nhận nghi lễ Phủ Kỳ!” Nhưng đồng đội năm xưa, những những người cùng chia đoạn đường binh lửa, cùng chung một chiến trận mất còn, cùng chịu chung những mảnh đạn từ trái pháo của địch với Đại Úy Mũ Xanh Nguyễn Kim Thân, thì không chịu như thế, phải tỏ lòng tôn kính, phải để gia đình các con các cháu biết Cha của các cháu, Ông của các cháu đã là một người như thế nào, cho dù đã lưu vong, cho dù đã về hưu – Ông đã là một người đã đổ máu để gìn giữ phần đất chọn Tự Do – Dân Chủ – Nhân Quyền là chính nghĩa. Ông đã là một người Anh Hùng có những Chiến Thương Bội Tinh trên mặt trận, có những Nhành Dương Liễu sau chiến thắng huy hoàng, dù bị địch quân đánh lén sau lưng.
Hôm nay, chút nữa thôi, Anh sẽ được hỏa táng, đời người trở về tro bụi, vinh quanh hay không vinh quang chẳng còn ý nghĩa gì, đọng lại là nghĩa tình của tất cả mọi người đã có duyên gặp gỡ, có duyên biết anh, tôi là một.
Lúc thắp nhang chào biệt Vong Linh của Anh, tôi đã thầm thì: “Niên Trưởng về cõi niết bàn bình an nhé! Mọi sự đã hoàn tất!”
Tôi còn lăng xăng chút thời gian còn lại, khi nào Hội cần giọng nói của tôi như anh nhắn: “Có giọng nói ngọt ngào của cô, như đêm hành quân nghe loáng thoáng giọng nói Dạ Lan!”
Vĩnh Biệt Niên Trưởng Đại Úy Thủy Quân Lục Chiến Nguyễn Kim Thân 1945-2015.
Xin kính gởi một bông hoa cho người vừa nằm xuống.
ThíchThích