Chủ Nhật ngày 3 tháng 11, tám người chúng tôi hăm hở vác va-li chất lên chiếc xe to đùng 15 chỗ, chương trình đi chơi hoàn toàn do cô “thổ địa” bé bỏng xinh xắn trẻ trung nhất trong đoàn xắp xếp, cô tự gọi mình là “thổ địa không chồng” vì “được” đi một mình không có “bầu đoàn phu tử!”
“Ðoàn người đi phía xa vừa le lói
Ánh dương nhuộm hồng cánh đồng vàng tươi
Ôi thế gian dường như biến thay đời
Ánh sáng đem vui đến cho bao người.”
Trong lòng tôi hát vang ca khúc “Ra Đi Khi Trời Vừa Sáng” của nhạc sĩ Phạm Đình Chương cho dù chúng tôi khởi hành không sớm lắm, 8 giờ 30 ra khỏi nhà nhưng đúng là mặt trời cũng chỉ vừa le lói. Trên xe rôm rả nói cười chẳng ai biết dãy núi Grandfather – Ông Nội – Ông Ngoại ở đâu chỉ biết hai bà ngoại trên xe thay nhau nhắc đến cháu vì Google Map đã định vị trí cho anh tài xế lái xe cùng cô thổ địa không chồng ngồi kề bên nhắc quẹo – ngẹo – cua – mỗi khi đến giao lộ. Tưởng chỉ một mình mình bị cái tật nói sai phương hướng nào ngờ các bà ai cũng bị vướng lỗi này không nhiều thì ít, trong đầu nghĩ phải miệng thì bảo trái – có lẽ vì thế các cơn bão được dùng tên của quý bà đặt cho nó để nó muốn quẹo đâu thì quẹo, phải trái đông tây cứ rối cả lên.
Trước khi đi đâu tôi hay tìm ngắm hình từ trang các trang web, chụp hình bằng Iphone dù 10 hay 11 pro hay không pro cũng chưa thu gọn hết được chiều sâu của ảnh, màu sắc thật của phong cảnh lóng lánh ánh vàng mặt trời rọi xuống.
Núi Ông – Grandfather Mountain định vị tại vùng tây bắc North Carolina cao 5.939 bộ anh so với mặt nước biển, có chiếc cầu sắt đong đưa bắc ngang qua hai chóp núi già 300 triệu tuổi, đá được tạo thành đâu khoảng hơn tỉ năm, đọc sơ trong quyển bản đồ được nhân viên trao cho khi mua vé vào thăm công viên mà ngẫm nghĩ con người chỉ sống được 100 năm là hết những con số triệu – tỉ ấy có thật hay không? Chiếc xe đưa đoàn chúng tôi dạo chơi trong công viên rộng lớn đầy những cảnh đẹp hùng vĩ – đá chen đá cây tiếp cây, thấy cảnh đẹp thì ngừng để được đứng trên triền dốc nhìn xuống thung lũng đầy màu sắc vàng cam lẫn lộn để thấy lòng yêu biết mấy đời này, cảm phục biết mấy những tổ chức bảo tồn thiên nhiên, xây dựng những con đường đưa con người trở về với thiên nhiên hiền hòa êm ả quên đi bon chen đời thường, tiền tài danh vọng!
Chúng tôi thích thú chụp hình cùng phiến đá bị xẻ làm đôi nhưng vẫn lưu luyến không lìa, chàng của tôi bảo đừng chụp chung với Split Rock xui xẻo lắm, bị xẻ chia – Tôi cãi: “Rõ ràng nó bị trời cắt mà nhất định không rời nhau, xui sao được mà xui!” Các ông không thích chụp hình thường có nhiều lý do để né tránh.
Xe càng lúc càng lên cao, ngày xưa tôi sợ lên cao kinh khủng bây giờ đỡ hơn nhưng vẫn còn lạnh xương sống khi xe leo dốc cao nên tôi quay vào phía trong không dám nhìn xuống vực, con đường xoắn ốc vừa đủ một xe lên một xe xuống, với vận tốc rùa bò, chiếc xe 15 chỗ ngồi hơi dài nên khi lượn qua khủy dốc phải có nhân viên của công viên – park ranger – hướng dẫn, họ đưa bảng “stop” yêu cầu xe đối chiều ngừng hẳn lại cho xe lớn lên hay xuống. Đến đỉnh núi lúc giữa trưa nên không bị lạnh lắm gió đủ se môi hồng má vì từ bãi đậu xe phải đi bộ lên cao để vượt qua chiếc cầu lắc lẻo Swinging Bridge, không chữ nghĩa nào có thể diễn tả được vẻ hùng vĩ tuyệt vời của dãy núi chỉ biết hít hơi đầy lồng ngực nhẹ nhàng thở ra và cứ thế toàn thân trống rỗng trong suốt như chiếc bình pha lê không gợn tì vết. Bước chân theo dòng người qua chiếc cầu đong đưa tôi nhất định đứng giữa cầu nhìn xuống xem độ sâu thăm thẳm và xem họ dùng thứ dây gì để cột để treo để níu chiếc cầu nặng nề dài 1 dặm cách mặt nước biển hơn 5000 feet và chịu sức nặng 40 người như thế – liên tưởng đến “cầu tre lắc lẻo gập ghềnh khó đi!” Tôi lại tiếp tục hít thở để giữ chiếc bình pha lê của tôi không bị mờ đục vì quê mẹ của tôi không có đủ những chiếc cầu chắc chắn ngang qua rạch qua sông nối hai bờ cho dân đỡ khổ.
Chiều xuống rất nhanh, chúng tôi tìm đến tiệm ăn gần nhất, đi chơi xa là cơ hội để được thưởng thức những món ăn địa phương, chỉ là thịt heo thôi mà cách họ nướng thế nào để thịt tan trên lưỡi, hay tại tôi đói! ai cũng khen ngon nhất là cách họ tiếp khách dễ thương ơi là dễ thương. Nếu có dịp bạn hãy ghé thử cho biết nhé: The Pedalin’ Pig, 4235 NC-105, Banner Elk, NC 2860