Sáng thứ Hai, ngày đầu năm chút nữa tôi sẽ đi làm trở lại, dù thứ Bảy đã ghé đến văn phòng.
Mỗi năm tôi tự định cho mình sẽ làm gì cho tốt hơn, như kiểu Tây “resolution” – Năm nay sẽ là . . . không có gì hết, cứ như cũ, cứ như đã từng.
Tôi đã luôn hướng đến điều tốt hơn, tôi sẽ mãi như thế. Tôi đã yêu thương tất cả mọi điều quanh tôi, tôi sẽ mãi như thế. Tôi cảm được nỗi buồn – niềm đau – sự mất mát sẽ được bôi xóa theo thời gian, nên khi chia sẻ buồn đau mất mát, tôi không để cảm nhận ấy nhận chìm nỗi niềm hạnh phúc mỗi giây phút tôi còn hít vào thở ra .
Sáng nay tôi đã cùng anh tập yoga – bài tập nhẹ nhàng hơi thở của chúng tôi cùng một nhịp ngưng nghỉ. Đời sống quí giá của chúng tôi là không gian bình an mỗi ngày có nhau.
Hy vọng bạn cùng vui với chúng tôi.
2014
Năm 2013 đã trôi qua bình lặng, bây giờ không có gì khiến tôi hồi hộp lo âu nữa, tất cả nhịp nhàng như hơi hít vào thở ra.
Hạnh phúc tôi có bình dị như lá như hoa, như bốn mùa thay, như ngày chuyển tiếp.
Các cháu lớn lên, tập nói bi bô, tiếng Việt chưa sõi đã học thêm tiếng Mỹ, bà ngoại đôi lúc ngớ ngẩn không hiểu cháu muốn nói gì, nhưng yêu quá là yêu: “Bà ngại, you are funny!”
Anh ở nhà, bày gà con một tháng tuổi chíp chíp theo con gà mái khác, vì mẹ đã có thêm 9 trứng nữa, người ta nói: “Đẻ như gà!” quả không ngoa. Đọc tiếp “2014”
Nhớ Lại! Để Quên. 2
Cô em thứ hai của tôi có năng khiếu âm nhạc, nghe gì thành âm thanh ấy trên đàn mandoline, đàn guitar, đàn tranh, cô mang tên loài hoa kiêu kỳ khó tính Hồng Nhung, và đúng thế cô nàng kỹ lưỡng đâu ra đó, từ học hành đến cách sống, tôi sởi lởi gà tồ bao nhiêu cô này chín chắn nghiêm trang bấy nhiêu, lúc nào cũng chỉnh tề từ cách ăn mặc đi đứng. Bố tôi ra tiệm bán xe đạp Martin trên đường Hiền Vương, kế bên tiệm bán hòm Tobia đặt cho cô chiếc xe đạp màu xám có chiếc túi các ông đưa thư máng trên yên xe sau, thay vì hai bên, chỉ có một bên tay trái, mãi đến bây giờ chị em chúng tôi những khi có dịp họp mặt kể chuyện cô lại nhắc đến chiếc xe đạp này, toàn bộ phụ tùng được nhập từ Pháp, xe hiệu Peugeot sườn xe, ghi-đông xe, tất tần tật bằng sắt bóng loáng, lại thêm cô chủ cẩn thận, chiếc xe chẳng bao giờ có bụi đất bám dù trên chiếc niềng xe. Đọc tiếp “Nhớ Lại! Để Quên. 2”
Nhớ Lại, Để Quên! 1
Tôi tin, khi viết ra được một nỗi trắc ẩn, là khi tôi xóa đi được một nỗi ngậm ngùi, nỗi ám ảnh không rời.
Khi Mẹ tôi mất, tôi vừa đôi tám trăng tròn, sau ngày ấy Bố tôi cho chị em chúng tôi gia nhập vào rất nhiều đoàn thể, hướng đạo, nghĩa sinh, ca đoàn, dân vũ quốc tế, các đoàn thể này trang bị cho tôi mỗi thứ một chút, từ âm nhạc, nhảy múa, đến kỹ năng tự sống còn trong mọi tình huống. Năm chị em chúng tôi mỗi người có một năng khiếu riêng, tôi “bị” thích đủ thứ có lẽ vì tôi lớn nhất nhà, nên phải làm gương cho các em. Mẹ tôi thêu thùa may vá, năm lên trung học lớp đệ thất tôi đã tự cắt may quần áo mặc ở nhà, chiếc máy may singer quà của bà Ngoại tôi cho Mẹ vào ngày cưới, nấu nướng tôi “bị” phụ bếp từ bé, giỗ tết thay vì lăng xăng đi chơi, tôi “bị” ở trong bếp để nghe gọi tên mình mọi phía, cứ thế mà tôi “biết” đủ thứ. Áo dài đi học trên tà lúc nào cũng có vài thứ vui vui, nhành hoa thêu, khúc ren dư từ đâu đó tôi kết vào gấu áo che chỗ rách vì chơi u vì tà áo bị cột dính vào nhau. Gấu quần tôi thêu đầy những bông hoa, những nhánh lá thay cho những miếng vá chằng chịt, vì nhảy dây, vì dây sên xe đạp quấn vì guốc cao đạp lên.
Nhạc thứ gì tôi cũng đụng vào, đàn thùng, sáo, trống, tôi đụng vào chỉ cho biết, chỉ cho đủ để bạn bè vui, tôi có thể hát cho các bạn nghe suốt đêm từ bài này sang bài khác, dù không hay như chuyên nghiệp, nhưng bạn vui tôi vui. Dân sinh họat hướng đạo là thế, có nhiều mời mọc từ nhóm này băng nọ trong các dịp trà đàm bỏ túi – hội Việt mỹ – ca nhạc liên trường – nhóm sinh viên Về Nguồn – đại học Thành Nhân của sư huy Mai Tâm . v.v tôi không thích thú, chẳng say mê, văn nghệ văn gừng với tôi chỉ là cách giải trí vui vui tôi không thích “làm hề cho bá tánh,” đây là câu nói của cô bạn thân thiết chọc ghẹo tôi, những lúc tên tôi bị xướng lên trên máy phóng thanh, yêu cầu tôi hát bài Tình Khúc của Lê Uyên Phương, hai chữ đầu của bài hát bắt đầu bằng tên của tôi: “Như Hoa đem tin ngày buồn . . .!”
Lạnh
Lạnh thật đó, mảnh vườn bé bỏng của tôi hôm nay tàn tạ, lá đã rụng hết cỏ trở màu vàng, cách đây vài tuần, nắng thu vàng dịu dàng hai bà cháu tập yoga trên sân cỏ để mẹ Tím chụp hình.
Từ Độ Trăng Tan – Thái Vũ – Ấu Tím – Nguyễn Minh Châu
Thái Vũ ơi!
Tiệc chia tay em bày sẵn tự bao giờ Vũ ơi! – để mắt chị cay, để môi chị mím!
Thôi thì kiếp nhân gian có chi vui mà lưu luyến – em thanh thản về đi nhé – về nơi tịnh độ, về chốn tây phương hưởng cực lạc miên viễn, có nhạc có hoa.
Giũ bỏ bao thương nhớ cõi tạm này, giũ bỏ những hạt long lanh trên khóe tiếc thương em.
Một đóa cúc nhỏ nhoi chị đặt cạnh em trong tâm tưởng – không gian và thời gian bây giờ đối với em không hiện hữu . Chỉ còn những gì em cất giữ trong tim phải không ?
Thạch – Bún Riêu – Xôi Lúa



Món này thật đặc biệt, giống như mình ăn bông cỏ ngày xưa, nhưng điều lạ là mứt vỏ quýt – cam .
Nấu thạch – rau câu mềm đừng cứng, dùng nước dừa tươi, hay cốt cũng được – nhưng ngon nhất là dừa tươi . Mứt cam hay quýt là tùy mùa, có cam làm cam, có quýt làm quýt . Tỉ lệ 1/1 sợ ngọt thi 1/7 nghĩa là cân cam hay quýt, 1 kg cam quýt/ 1kg đường . Cách làm đơn giản lắm, rửa sạch lột vỏ cam hay quýt đem hấp thái chỉ . Cắt cam quýt lấy hạt ra, xay một nửa, một nửa không xay, cho tất cả vào nồi đậy nắp nấu 20 phút với lửa trung bình , lúc này chưa cho đường nha . Mở nắp cho 1/2 đường vào trộn đều hạ lửa chút xíu nấu tiếp 20 phút, lâu lâu ghé lại trộn đều, sau 20 phút này cho hết đường vào trộn kỹ, hạ lửa liu riu 20 phút nữa . Đúng 1 tiếng ha . Có thêm chút gừng càng tốt cho mùa đông tháng giá .
Đọc tiếp “Thạch – Bún Riêu – Xôi Lúa”
Lễ Ma Quỷ
Phao-Lô Phạm Đình Thụy
Anh Kính Mến,
Đã hai ngày rồi em không biết phải nghĩ gì – vẫn biết sẽ – nhưng vẫn sao sao ấy không tả được .
Nỗi phân vân giữa vui và buồn giống như mấy ngày nay buổi sáng không có mặt trời, sương dầy giăng kín nơi em ở. Buổi lễ vẫn như mọi tuần, lời khấn cầu vẫn như mọi khi, chỉ khác có thêm lời xin cho linh hồn Phao-Lô vừa về cùng Chúa.
Em và Nhà em, hai đứa đang dự định lên anh chơi mùa lễ sắp đến, lên thăm anh hưởng cái lạnh của xứ ngàn thông, xứ ẩm ướt cả năm, dù biết có đến cũng chỉ cầm tay, cũng chỉ cười và nhìn anh gật đầu nói vài câu nhè nhẹ, thế mà muộn mất rồi. Đọc tiếp “Phao-Lô Phạm Đình Thụy”
Bể Khổ! Chẳng Riêng Loài
Tuần trước con chết, sáng nay chồng mất tích không biết gà có biết buồn không?
Cục ta cục tác đẻ ra mười hai cái trứng bắt đầu từ ngày 29 tháng 8, bị người ta ăn mất bốn, nằm ổ từ ngày 9 tháng 9, đến ngày 30 tháng 9 nở hai con, niềm vui vỡ òa rạng rỡ . . . . ngày thứ năm 3 tháng 10, trứng thứ 9 được người ta bóc ra giúp, để em bé cuối cùng đứng dậy, mở mắt liêu xiêu chui vào lòng mẹ. Đã nằm ổ rồi còn ráng đẻ thêm một trứng “Bất ngờ”, trứng không được đánh số.
Thế mà tối thứ sáu, 4 tháng 10, vì lý do gì không biết, cả chín con chết lạnh. Đọc tiếp “Bể Khổ! Chẳng Riêng Loài”








