Ngọt Ngào

Ngọt như mía lau, ngọt như đường cát, ngọt như cây kẹo kéo thuở còn thơ ấu. Cây kẹo kéo có màu hồng, màu xanh, hay chỉ đơn sơ màu trắng.
Ngọt mật chết ruồi, ngọt kẹo kéo chẳng chết ai chỉ làm đôi mắt trẻ thơ lung linh ánh nắng.

Từ bao lâu rồi tôi không còn thấy xe bán kẹo kéo, từ bao lâu rồi chiếc xe đạp có chở theo chiếc thùng đóng bằng gỗ đã đi vào quên lãng, và từ bao lâu rồi tuổi thơ tôi đóng băng, cho đến sáng nay, ngụm cà phê pha vội đánh thức đầu lưỡi lười biếng choàng tỉnh, nhớ vị ngọt thanh tao của đường và lạc rang trong chiếc kẹo kéo nhỏ bằng ngón tay, dài bằng gang tay.

Tuổi thơ là hành trang cho tôi bước tung tăng vào đời, có thể nhiều người không thích mớ hành trang ngây dại ấy, tôi thì thích ôm đồm, khuân vác, nên tôi giữ tất cả vào một góc tâm tư riêng rẽ, lâu lâu chui vào tìm kiếm hình ảnh ngày thơ. Đọc tiếp “Ngọt Ngào”

Tổ Trống

Hôm nay lần thứ 3 cô út dọn ra khỏi nhà, lần thứ nhất vào UC Davis – lần thứ 2 vào LECOM – lần này St Mateo cho gần nơi làm việc .
Lần 1 khóc quá chừng, ai nhắc là khóc .
Lần 2 lo quá chừng vì xa quá là xa, cũng khóc vì lo .
Lần này tỉnh queo, vì khỏi phải ngồi chờ nghe tiếng xe con về mới vào buồng ngủ được . Đi làm cách nhà 45 phút, nếu kẹt xe có thể đến hơn một tiếng – Mùa đang đổi tối hơn nhất là hay có mưa bất chợt .
Các con đủ lông đủ cánh rồi, cánh của mẹ mỏng dần, không đủ ấm để ấp ủ con nữa, chỉ còn trái tim phập phồng lo lắng cho con .
– Mom, I allow you to cook 4 me . I will be home on the weekend OK . nháy mắt cười cười! Don’t worry, I am 27 years old girl . . .. . not 17 blah blah blah . . . .
Cô nương ơi cho dù cô có 100 tuổi cô vẫn muôn đời là nỗi lo lắng của tôi cô ạ!
Dọn đi đi, me có bầy gà con rồi . . .


Ngày 30 tháng 9 năm 2013

Ngày 1 tháng 10 năm 2013

Áo Tặng Chị

Đan vội cho kịp ngày gặp gỡ – ai hỏi sao lâu nay vắng bóng – sợi và kim cột chặt hai tay, mắt mải xem phim, nghịch những trò chơi đầy kẹo, đầy banh, đầy những chú chó ngây thơ, cô chim nhí nhảnh, thằn lằn xanh đỏ tím vàng .
Ai cho thêm hai mắt nữa – hai tay nữa để nghịch được nhiều hơn.
P1130394

Đan Áo cho Bo – Bê

aoSophia
Chiếc áo này bác đan từ cổ xuống, nối chỉ một lần khi bác đan cổ lá sen – Bác rất thích “chế biến”, bác nghĩ sao là làm theo vậy, trên youtube bây giờ có quá nhiều nơi dậy chỉ cách đan, vui ghê là vui, bác nhớ hồi nào Bác Anh đan đẹp nhất nhà, dậy cho bác nhiều kiểu thật đẹp – đan làm lòng vui than thản.
Bác đang đan áo cho Bê

aoBe
Chiếc áo này bác làm cổ tay nhún thật nhiều để Bê mặc thoải mái và thấy con tròn trịa thêm, đợi bác nha.

BoBe

Lê Uyên Phương Trong Mắt Ai?

Sáng nay thức dậy, nghe nhạc Lê Uyên Phương, đọc bài của em viết – nhớ ngày hai chị em mình miên man hát như lên đồng, em đàn chị hát hết bài này sang bài khác. Năm tháng trôi, kỷ niệm vẫn còn dù nhạt phai đâu đó, chị chép lại bài em viết đã lâu, vẫn còn lưu giữ trên trang Đặc Trưng kỷ niệm của chị em mình . Ngô Đồng – Triệu Thần (Bao Bất Đồng)

dactrung

“Đâu có ai biết mai sau?
Đâu có ai mãi thương đau?
Đâu có ai phải muôn kiếp xa nhau?
…”
Những câu hát cứ theo tôi hoài trong suốt một thời gian dài đăng đẳng, dài bằng cả chuỗi ngày lớn lên, nuôi hy vọng từ trong những khốn khó.

Lần đầu tiên tôi nghe chị hát bài này từ trong băng, tôi đang thu mình trên cái ghế mây nhỏ đặt ở cuối vườn quán cà phê Dạ Khúc. Những âm thanh lưu luyến trầm bổng cứ theo nhau rót mãi vào đầu óc tôi lúc ấy hãy còn khờ khạo lắm. Ở cái tuổi bắt đầu biết suy diễn, những ý tưởng lạ lùng, dù hay dù dỡ, vẫn tạo ấn tượng mạnh. Mà những ý tưởng trong ca khúc của anh, thường là lạ lùng, thường là sống động. Để rồi tôi chăm chú đi tìm hiểu về cuộc đời và nét nhạc của cặp song ca có một không hai này, Lê Uyên & Phương. Kể lại cho bạn nghe nhé… Đọc tiếp “Lê Uyên Phương Trong Mắt Ai?”

12 Điều ngạc nhiên về giáo dục mầm non Nhật Bản Theo Nguyễn Thảo

(Xin chia xẻ bài đọc hay, đọc xong biết là mình chưa hề dậy dỗ con cái – nay đến cháu ngoại cũng . . . sao sao ấy .)

Một bà mẹ Trung Quốc sống ở Kyoto đã rất ngạc nhiên về hệ thống giáo dục mầm non cũng như thói quen của những đứa trẻ ở Nhật Bản. Cô chia sẻ những điều mình quan sát được.

Cô viết: “Trước khi tới Nhật, Tiantian (con gái cô) đã từng học ở một trường mẫu giáo của Bắc Kinh 1 năm. Vì vậy, các bạn có thể hiểu rằng, chúng tôi cũng không xa lạ gì với môi trường này. Song, có những điều ở các trường mẫu giáo Nhật Bản đã khiến tôi phải ngạc nhiên”. Đọc tiếp “12 Điều ngạc nhiên về giáo dục mầm non Nhật Bản Theo Nguyễn Thảo”

Tình Võ Bị

(Tôi muốn đăng bài viết này của anh Lộc K30 trên trang nhà của riêng tôi, để các bạn biết tôi hân hạnh thế nào khi có chồng là CSVSQ-TVBQGĐL – Khóa 26.)

Trong buổi tiệc của Hội Võ Bị Âu Châu, niên trưởng Nguyễn Thanh Đoàn K21, thuộc Bộ Chỉ Huy trường Võ Bị, kể cho Phạm Xuân Sơn K30 nghe việc trường Võ Bị di chuyển khỏi Đà lạt vào những ngày cuối tháng 3/1975. Khi di chuyển về đến Bình Tuy thì có một SVSQ khóa 30 bị thương nặng, khó sống được trong hoàn cảnh hỗn độn thiếu thốn trăm bề, nhưng NT Đoàn vẫn cầu nguyện xin ơn trên ban cho người SVSQ đó được tai qua nạn khỏi. Cho đến ngày hôm nay trong lòng niên trưởng vẫn nghĩ đến người SVSQ bị thương đó và không biết sống chết thế nào? Niên trưởng Đoàn hỏi Sơn có biết tin tức về người bạn đồng khóa đó không? Cảm động trước tấm lòng của người sĩ quan đàn anh, Sơn đã cho NT Đoàn biết người bị thương đó là Phan Văn Lộc, còn sống và hiện đang ở Mỹ. Đọc tiếp “Tình Võ Bị”