Ngọt như mía lau, ngọt như đường cát, ngọt như cây kẹo kéo thuở còn thơ ấu. Cây kẹo kéo có màu hồng, màu xanh, hay chỉ đơn sơ màu trắng.
Ngọt mật chết ruồi, ngọt kẹo kéo chẳng chết ai chỉ làm đôi mắt trẻ thơ lung linh ánh nắng.
Từ bao lâu rồi tôi không còn thấy xe bán kẹo kéo, từ bao lâu rồi chiếc xe đạp có chở theo chiếc thùng đóng bằng gỗ đã đi vào quên lãng, và từ bao lâu rồi tuổi thơ tôi đóng băng, cho đến sáng nay, ngụm cà phê pha vội đánh thức đầu lưỡi lười biếng choàng tỉnh, nhớ vị ngọt thanh tao của đường và lạc rang trong chiếc kẹo kéo nhỏ bằng ngón tay, dài bằng gang tay.
Tuổi thơ là hành trang cho tôi bước tung tăng vào đời, có thể nhiều người không thích mớ hành trang ngây dại ấy, tôi thì thích ôm đồm, khuân vác, nên tôi giữ tất cả vào một góc tâm tư riêng rẽ, lâu lâu chui vào tìm kiếm hình ảnh ngày thơ. Đọc tiếp “Ngọt Ngào”








